Những câu rao bán hàng rong
Giữa muôn nghìn thứ âm thanh hỗn tạp địa điểm thị thành tấp nập, nhốn nháo. Bất giác ta lại dường như đây vị trí góc phố thân thuộc vẫn còn đó sót lại đầy đủ tiếng rao “vang bóng một thời”. Thứ âm thanh chân chất, mộc mạc đã tạo nên sự tuổi thơ của biết bao nắm hệ. Giờ đây, giữa cuộc sống thường ngày hiện đại của “smartphone”, mạng thôn hội,.. Con tín đồ ta lại “thèm” được nghe gần như tiếng rao của không ít gánh hàng rong đang nghe quen tai trường đoản cú thuở nào. Bạn đang xem: Những câu rao bán hàng rong

Từ tờ mờ sáng cho tới đêm khuya, đâu đâu bên trên khắp đông đảo cung con đường dài rộng tới những bé ngõ nhỏ dại và sâu… tín đồ ta cũng vẫn được nghe phần đông tiếng rao đầy đủ muôn vàn thanh sắc. Khi khàn khàn, đục đục, lúc lại lanh lảnh, vào vắt… chẳng giờ đồng hồ nào kiểu như tiếng nào, khi vang lên lại góp thêm 1 nốt nhạc trong phiên bản hòa âm vị trí phố thị rộn rã.

Bình minh lên, lúc phố phường vẫn còn đấy “ngái ngủ” trong không khí yên bình của nắng nóng ban mai. Mọi tiếng rao báo dạo: “Báo mới… Báo bắt đầu đây... Báo new ra lò vừa thổi vừa coi đây…” len lỏi vào khắp các ngõ ngách, đường phố như đánh thức cả thành phố thức dậy. Phủ nhận sao cho được giờ rao phân phối báo với những tin tức giật gân, đầy hấp dẫn: “Mời các bạn đón xem, báo an toàn thủ đô, báo an toàn thế giới, một vụ thảm án chấn hễ dư luận, con kê mái đẻ trứng 3 cân, lợn chặt 2 chân vẫn tải được,…”.
Những giờ đồng hồ rao lại càng sôi động hơn khi đều thúng bánh mì nóng hổi, đông đảo nàn đồ vật nghề đánh giầy lên đường ập lệ khắp những con phố. Như thế nào là “Bánh mỳ sài gòn đặc ruột thơm ngon, 2.000 1 ổ”, nào là “Ai đánh giầy nào. Đánh xi giầy. Khâu giầy khâu dép…” . Phần đông tiếng rao của tín đồ già có, trung tuổi gồm và gồm cả phần nhiều đứa trẻ con miệng vẫn còn đấy ngáp ngắn, ngáp nhiều năm ngái ngủ đang xách bộ quần áo nghề tấn công giầy, mọi tờ vé số đi buôn bán dạo thả mình vào dòng fan tấp nấp mưu sinh khắp mặt đường nọ quán kia. Tất cả góp thêm một phần: ồn ã và xới động mang lại những con phố 1 trong các buổi sớm.

Những tiếng rao cứ kéo dài, kéo dãn mãi, tiếng nọ xô tiếng kia. Sáng sủa rao báo, bánh mỳ, tấn công giầy, xổ số,… trưa chiều lại sở hữu bán tóc: “Ai tóc nhiều năm tóc rối buôn bán đê… Ai tóc lâu năm tóc rối cung cấp lào…”, mài kéo: “Mài dao kéo… dao kéo đây… Mai dao kéo nào…”, và đặc trưng không núm thiếu gần như gánh mặt hàng rong đá quý vặt mỗi chiều tối tà mà bầy trẻ con dính đít bà mẹ đi chợ lúc nào cũng lũng lịu đòi mua. Đủ sản phẩm bánh trái tiến thưởng quê mà chỉ cần một giờ đồng hồ rao khá thật dài đã hoàn toàn có thể liệt kê hết: “Bánh rán bánh giò bánh bác bỏ bánh nếp bánh khoai bánh tiêu đây… Ai rán rợm giầy giò bánh bác bỏ nào”. Từng tiếng rao cứ thế trong ngày hôm qua ngày, chứa lên phần lớn dấu ấn cho riêng bản thân theo một phương pháp rất “bản sắc”.
Khác với việc ồn ào, náo nhiệt độ ban ngày, về tối mọi thứ bên cạnh đó lắng xuống, chậm lại. Cả phần lớn tiếng rao cũng vậy. Phần đa tiếng rao đêm cho con bạn ta bao gồm một xúc cảm chơ vơ, lạc lõng cho lạ. Giữa 1 trong các buổi đêm tĩnh lặng, những con đường như dài hơn vắng lặng và heo hút. Rong ruổi trên các cung mặt đường mung lung những mảng màu buổi tối sậm, vài ba ánh đèn sáng đường mờ mờ tiến thưởng vọt, lập lòe là những cái thúng nhóm đầu, là các cái xe đánh đấm cọt kẹt, vang báo cáo rao như xé rã sự yên lặng của màn đêm: “Xôi lạc bánh khúc đây”, “Ai bánh bao rét nào… Bánh bao nóng đây”, “ai khoai nướng, ai ngô luộc đây”,… phần lớn tiếng rao mà không ít người vẫn nghe nhầm thành: “Tôi là bánh khúc đây”, “Ai đánh tao nào…Tao sẽ nóng đây”. Thật thú vị với lạ tai!

Đêm về khuya, tiếng rao cũng nhỏ dại dần, chìm theo rất nhiều giấc ngủ mơ màng… số đông phận fan mòn mỏi trong tối với gánh sản phẩm rong ẩn sâu vào màn đêm vô tận, chỉ gồm tiếng rao vang vọng, kéo dãn vô tận theo những con đường xa vắng.
Có hầu hết tiếng rao dềnh dàng về nhưng chịu khó ngày đêm, bao hàm tiếng rao chân thật như ăn vào máu thịt… cho dù nắng hay mưa, ngày giỏi đêm, ở bất cứ nơi đâu, đông đảo tiếng rao được chứa lên tự thanh quản ngại nóng nóng nghe sao cơ mà nao lòng cho thế, để người ta đề xuất thương, đề xuất nhớ chẳng mong muốn rời…

Chốn thành thị luôn luôn là nơi tụ hội của dân tứ phương về mưu sinh, kiếm sống. Tự quê lên phố, những người nông dân thân quen cầy sâu cuốc bẫm, ko nghề, không nghiệp phần đa thứ đều lạ lẫm khi chân đất xuống phố kiếm ăn. Và bán hàng rong, thu cài đồ đồng nát… là lựa chọn tốt nhất có thể của họ.
Cái nghề “vốn ăn mày, lãi quan lại viên”, chỉ việc bỏ ra một chút vốn liếng nho nhỏ, lại được tự do thoải mái tung hoành, các khoản thu nhập cũng kha khá. Từ phần đa gánh mặt hàng rong, đầy đủ xọt truất phế liệu kia,… đã tất cả biết bao đứa trẻ con được nuôi lớn, biết bao người con được học hành đàng hoàng. Lên mặt báo ta vẫn thường bắt gặp Thủ khoa trường nọ, Á khoa trường kia có cha mẹ đi cung cấp đồng nát, đi tấn công giầy dạo. Đó cũng chính là nhờ hàng rong đấy chứ đâu.
Xem thêm: " Tất Ngắn Cổ Nữ Hàn Quốc Nữ, Tất Chân Nữ Hàn Quốc Giá Tốt Tháng 10, 2021
Khi gánh nặng mưu sinh càng đè nặng thì những tiếng rao càng domain authority diết, xé lòng. Gồm có ông lão, bà cụ lưng còng, tóc tệ bạc vẫn oằn sườn lưng đeo túi báo trước ngực, cầm tờ vé số trên tay, giờ rao quện với tiếng thở hổn hển, tắc nghẹn khu vực cuống họng sao ta thấy lòng mình đau như cắt. Phương diện mày lấm lem, hầu hết đứa trẻ con mới trăng tròn cũng dấn thân cuộc mưu sinh với bộ đồ quần áo nghề tiến công giầy loăng quăng hết vỉa hè này mang lại vỉa hè không giống với giờ đồng hồ rao chất đựng bao hy vọng về một cuộc sống ở tương lai tốt đẹp hơn.

Và trong muôn vàn những giờ đồng hồ rao muôn màu, muôn bề ngoài kia có những tiếng rao đã trở thành “thương hiệu”. Giờ rao của dân đồng nát: “Ai nhôm đồng, dép rách, fe vụn, vỏ chai, lông ngan, lông vịt chào bán đê…” thân thuộc tới mức ai nghe cũng thuộc, ai nghe cũng biết. Giờ rao khan quánh cổ chắc chắn của hầu như người thiếu nữ buôn đồng nát ngày qua ngày vẫn len lỏi vào những bé ngõ sâu hun hút. Người ta vẫn thấy phần lớn bóng dáng nôn nả khi thì 1 đòn gánh 2 quang quẻ chành, khi lại bên trên con xe đạp điện Thống duy nhất cũ, nón đội, khăn che, chằng trước, buộc sau cả một tài sản nào là chai nhựa, xoong thủng, nào là dép rách, sách cũ,… chất cao tới mức đỉnh đầu.
Có lẽ ẩn dưới mỗi tiếng rao của bà cụ buôn bán báo, của em nhỏ xíu đánh giầy hay của cô ý đồng nát cùng còn nhiều gần như tiếng rao không giống nữa là cả một cuộc trang bị lộn với cuộc sống thường ngày mưu sinh cập kênh từng ngày. Cơ mà vất vả mưu sinh nhưng mà chan chứa cảm xúc.
Tiếng rao cũng thăng trầm như đời tín đồ vậy. Từng tiếng rao như nặng trĩu những câu chuyện đời, chuyện người. Một vài kiếp - một giờ đồng hồ lòng - một âm điệu. Một phận đời - một thanh âm - một bạn dạng sắc.

Tuổi thơ của đứa trẻ em nào chũm hệ 8X, 9X đời cổ nào nhưng chả tất cả kẹo kéo, kem que,… mẫu thời nhưng mà 200 đồng, 500 đồng bà mẹ cho là vui như Tết, tha hồ ăn quà.
Nhớ lắm phần đa tiếng rao kem cây “Toe toe toe” của chú chào bán kem tất cả chiếc xe đạp điện Thống độc nhất vô nhị cũ kĩ, chằng phía sau một thùng xốp đựng kem, đi đến đâu xe kêu “toe toe” mang đến đó. Còn cả chú cung cấp kẹo kéo mà những lần tiếng rao “Ai đổi kẹo đê…”, “kẹo kéo vừa kéo vừa dài, vừa dai vừa ngọt/ chạy tọt về đơn vị xin bà 5 xu ra download kẹo kéo…” vang lên là y rằng đồng minh trẻ lại ùa không còn cả đi xuống đường xin đổi kẹo. Ngày ấy chỉ việc vài đồng bạc lẻ, hay chỉ việc một ít mảnh chai vụn là gần như đứa trẻ con như chúng tôi đã bao gồm một bữa kẹo kéo hả hê.

Tuổi thơ của rất nhiều đứa trẻ cứ lớn lên như vậy. Chẳng bắt buộc thứ gì quá to lớn tát, cao sang chỉ cần nhữn giờ đồng hồ rao mộc mạc gần gụi mà vồ cập gọi dậy cả một khung trời tuổi thơ tương đối đầy đủ mùi vị, hương thơm sắc.
Giữa thời hiện tại đại, đầy đủ tiếng rao thời hiện tại đại, thời technology 4.0 vẫn khác đi nhiều. Không còn những giờ đồng hồ ra đặc sệt từ cổ họng, không thể những tiếng rao như xé lòng vang vọng mà thế vào đó là phần đa tiếng rao thu âm, kích loa, âm nhạc lớn và chói tai. Còn đâu thương nhớ tiếng rao một thời…
Những giờ đồng hồ rao của các người bán dạo như một phần hồn cốt làm ra một đường nét văn hóa rất độc đáo của chốn thành thị phồn hoa diễm lệ, một nốt nhạc trầm giữa bạn dạng nhạc vút cao gợi bao yêu quý nhớ cho những người đời. Mai đây, đều khu căn hộ chung cư cao cấp mọc lên như nấm, đông đảo trung trọng điểm thương mại mờ mịt kẻ phân phối người mua. Một nét văn hóa truyền thống rất Tây, thời thượng và sang trọng. Liệu còn ai ghi nhớ một giờ rao cực kỳ Ta, bình thường mà thân thương? Dẫu sao với những ai đó đã đi qua và hưởng thụ trọn vẹn cái tinh tế và sắc sảo của gần như tiếng rao hết sức đời đã vẫn mãi nhớ và với theo kí ức xuyên suốt đời.