Truyện chồng bá đạo tình yêu sâu sắc
Nụ cười cợt thiên sứ, đó là 1 trong loại thuốc độc cơ mà cô khó hoàn toàn có thể vượt qua.
Bạn đang xem: Truyện chồng bá đạo tình yêu sâu sắc
Thì ra, cô không trẻ trung và tràn đầy năng lượng chút nào. Cô đấu không lại thứ nhưng mà Ngư Lạc Tuấn vẫn gieo dắt trong khung hình cô. Cô thanh thanh xuống giường không một tiếng động, khoác áo, quay đầu nhìn lại, Lê Minh Tùng vẫn đã ngủ cực kỳ ngon lành, anh giống như đang nằm mơ, chỉ là lần này, khóe miệng của anh ấy cong lên ý cười. Dĩ nhiên đó là 1 giấc mơ đẹp. Chỉ ko rõ trong giấc mơ của anh ấy là cô tốt là Phương Thu, Thanh Thu đột nhiên nhiên nhận thấy rằng hóa ra bản thân cũng là một trong người phụ nữ biết đố kị. Cô thiệt sự đố kị. Đẩy cửa, quả nhiên vẫn là có mấy fan đứng canh, cô cũng không nhanh chóng rời đi, chỉ nói: “Tôi search Ngô.” Rất nhanh đã có tín đồ gọi Ngô tỉnh dậy, cô cũng không vòng vo tam quốc, thẳng thắn nói: “Tôi biết anh ấy lệnh mọi bạn phải canh chừng tôi quán triệt tôi ra ngoài, dẫu vậy thật sự tôi buộc phải trở về tiệm gỗ, một lát thôi, cậu cùng tôi đi, rồi lại cùng tôi trở về, bởi thế là ổn rồi đúng không? Tôi chỉ là không muốn thức tỉnh Minh Tùng, anh ấy bây giờ vẫn đang ngủ khôn xiết say.” Ngô luôn nhìn vào góc nhìn Thanh Thu, hai con mắt cô vẫn nói anh biết cô sẽ hoàn hảo không nói dối, trong khi cô sẽ thật sự tất cả chuyện gì gấp phải trở về, quay đầu liếc quan sát về phía Lê Minh Tùng, dịp này, anh thật sự không muốn làm thức giấc Lê Minh Tùng, vậy cũng không đề nghị tra hỏi gì nữa, mặc dù sao, anh cũng thuộc Thanh Thu đi cùng Thanh thu về mà, chỉ cần cô không thích chạy trốn, không thích đi phá thai, vậy gì không tồn tại gì cần được làm nặng nề cô: “Được, tôi đi thuộc cô.” Thanh Thu khẽ cười, cảm giác chưa từng dễ chịu và thoải mái như vậy, cô thiệt sự sợ Ngô sẽ không còn đồng ý. Ngô lái xe, cô thì ngồi ghế sau lặng tĩnh nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, sâu trong lòng lòng cô thật tĩnh lặng, cô của bây giờ lại không còn có chút hoảng sợ chút lo âu nào. Nghẹo qua 1 con phố nữa là tới nơi. Nụ cười thiên sứ, nghĩ đến nó, cô lại không biết bản thân là vẫn kỳ vọng hay đã đau khổ. Tự dưng nhiên, vùng phía đằng sau truyền đến một âm nhạc chói tay, Ngô sững người, ánh nhìn nhìn sau này nói với Thanh Thu: “Tổng tài đến rồi.” Cô tảo đầu, trái nhiên là xe cộ của Lê Minh Tùng sẽ inh ỏi phía đằng sau ngầm chỉ định cho Ngô dừng xe lại. Anh vẫn tỉnh lại, anh đuổi mang lại đây rồi. Ngô hoàn toàn không đến cô cơ hội, anh là người của Lê Minh Tùng, không cần sự được cho phép của cô đã dừng xe mặt đường, người lũ ông xuống xe, mở xe pháo cô, chỉ định cho cô và Ngô ra xe anh ngồi, béo tiếng: “Bây giờ đồng hồ em xuất sắc rồi, mang lại Ngô cũng trở nên em cài chuộc.” “Minh Tùng, em...” nhưng lại lời của cô ấy vẫn chưa nói xong, khung hình lại mềm mại dựa gần kề vào ghế, thú vui thiên sứ, lại bất thần đến mau chóng vậy sao... Dẫu vậy Minh Tùng vẫn ở trước mặt cô. Trời ơi, cô phải làm thế nào đây? Thanh Thu cắm môi, thế chịu nỗi đau, cô không phát ra chút tiếng hễ nào. Tuy nhiên khóe môi rất nhanh đã đẫm máu, cảnh tượng khiến cho người ta vô cùng sốc, khiến cho người ta khiếp hoàng. Sự run rẩy của cô, sự bất lực của cô, góc nhìn cô đột nhiên xuất hiện thêm một vùng trống khiến Lê Minh Tùng hoảng loạn: “Thanh Thu, em sao vậy?” Nghiêng bạn trước tín đồ cô, anh hoảng hốt, anh rối tung lên rồi, cô bị vậy là vì anh đẩy cô xuống xe cộ sao? nhưng lại anh cũng không cần sử dụng chút sức lực gì mà, do cô đang có thai, anh chỉ cắn môi cắm răng vậy thôi, tuy nhiên sao anh hoàn toàn có thể dùng hết sức được? Tiếng cắm răng “cầng cậc cầng cậc”, ánh nhìn cô chú ý anh bên cạnh đó không gồm tiêu cự, rất lâu sau mới nói: “Để em trở về, một thời gian thôi, được không?” sở hữu theo sự đau đớn, cô hiện giờ chỉ ý muốn trở về chống của cô, không muốn quay trở lại đây nữa, cô sẽ ảnh hưởng dày vỏ cho phát điên mất. Khu vực đáy mắt cô rơi lệ, quen thuộc biết cô lâu cho vậy cơ mà cô cũng chưa từng cầu xin anh như lần này, một đợt cũng không. Trong đôi mắt anh cô luôn là người hòa bình kiên cường, đây cũng là sự khác hoàn toàn của cô với Phương Thu, trọn vẹn không giống, cũng chính vì sự độc lập kia của cô có tác dụng anh yêu thích thú: “Tại sao lại hy vọng quay về?” Anh hỏi, bao gồm chút nghi hoặc. Gặm chặt răng, rất rất lâu rất thọ cô cũng ko nói gì, cô băn khoăn nên trả lời anh rứa nào, nhưng cơ thể lại truyền mang lại một nỗi đau không thể diễn tả được, khiến các giọt mồ hôi chảy chiếc trên trán cô, cô rất khó khăn chịu, ngày tiết trong cơ thể cô y như có con bọ đã cào cấu cô vậy: “Minh Tùng, để em về bên đi, xin anh... Mong xin anh đó...” cỗ dạng gian khổ đó thiệt sự khiến anh mượt lòng, anh hơi nghiêng người, anh mong muốn ôm cô, “Được, anh đưa em về.” cơ thể cô khẽ run, theo phản xạ cô teo rúm lại thụt lùi phía sau: “Đừng... đừng động vào em... đừng đụng vào em., nhằm em trở về... Nhằm em trở về... để em trở về...” Ánh mắt hoảng sợ, mồm chỉ rất có thể lặp lại một câu, ngoài ra tiệm gỗ đó gồm thứ gì quan trọng đang chờ cô vậy. “Được, anh gửi em về nhà.” Anh ko nhẫn trung tâm nhìn cô tiếp tục gian khổ khó chịu đựng như vậy, cho dù sao, chỉ cần theo cô cả phần đường thì anh sẽ không sợ cô trốn chạy ngoài anh. Eo của anh, cũng toàn là nỗi đau. Eo cũng anh, cũng toàn là máu. Tuy thế anh lại ko có cảm giác gì. Trong đôi mắt anh chỉ có cô, ánh nhìn toàn là sự đau khổ, sự bất lực, cô cuộn tròn bạn như một con mèo con khiến anh nhức lòng. Trên đường, anh lái xe cấp tốc như bay, nhưng cô lại không hề hay biết, vào đầu cô chỉ toàn là tiệm gỗ Vũ Thu, đó là phòng của cô, chính là nụ mỉm cười thiên sứ.Xem thêm: Xem Phim Phận Đàn Bà Tập 41, Xem Phận Đàn Bà Full Hd Vietsub + Thuyết Minh
Thiên sứ. Thiên sứ. Cô không ngừng nói ra nhì chữ này, ý thức đã không còn thuộc về cô nữa rồi. Lê Minh Tùng không phải là không từng gặp gỡ qua biểu hiện như nạm này, vào chốc lát, trái tim anh khẽ run lên, thế ra là vậy? dẫu vậy anh ko tin, như thế nào đi nữa anh cũng không tin. Xe dừng lại, anh như bay nhảy xuống, người thanh nữ trong xe quấn tròn run rẩy, y như đã thiếu tính trái tim vậy. Bế cô từng bước từng bước leo lên cầu thang, sự đau buồn ở eo khiến cho anh đã có lúc thật sự ao ước buông cô xuống, nhưng, anh vẫn gặm răng cố chịu đựng bế cô đứng trước cửa, new sáng sớm, cửa ngõ tiệm gỗ vẫn đóng, anh gõ cửa, vô cùng nhanh, trong phòng tiếp khách vọng lại tiếng bước chân đang đi tới. Cửa, xuất hiện rồi. Vào nhà, Bùi Minh Vũ sẽ đứng. Ko kể cửa là anh cùng Thanh Thu. Thấy cỗ dạng của Thanh Thu, Bùi Minh Vũ chớp nhoáng biết đã xảy ra chuyện gì: “Mau theo tôi.” Anh biết là sẽ không còn giấu được nữa, Bùi Minh Vũ dẫn anh vào căn nhà anh thường dùng để làm hút ma túy, chỉ là không muốn kinh động đến Bùi Linh Linh, tối qua sau khoản thời gian Bùi Linh Linh khóc chấm dứt liền ngủ tại phòng của Thanh Thu, không phải anh ta sợ có tác dụng cô ta tỉnh giấc, nhưng mà là sợ lại sở hữu thêm một bạn biết về nụ cười thiên sứ trong cơ thể Thanh Thu. Lê Minh Tùng để cô trong một căn phòng nhỏ dại không chút trang bị đạc, Thanh Thu cuộn tròn người ngồi vào góc tường, khung người không kìm được mà lại run rẩy, anh ngồi trước phương diện cô, bàn tay xoa dịu mặt cô: “Thật là ngốc.” Anh cuối cùng cũng đọc được vì sao cô lại không muốn giữ đứa nhỏ nhắn đó lại, thì ra là vì chuyện này, khi quyết định bỏ đứa bé này, trái tim cô tốt nhất định cũng tương đối đau. Nước mắt cô mau chóng tuôn rơi, nước mắt chảy như mẫu nước, hệt như dòng nước không chấm dứt chảy vậy. “Tại sao lại không nói mang đến anh biết mau chóng hơn?” Nếu chưa phải vì sáng nay anh đơ mình tỉnh giấc, nếu không hẳn anh lại lo nhẵn cô sẽ có tác dụng phẫu thuật phá thai, nếu không hẳn anh liều mạng xua theo, thì tới hôm nay, anh vẫn lừng khừng chuyện gì đã xảy ra với cô. “Vẫn còn mong giấu anh đến lúc nào đây?” Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cô nguyên nhân là Bùi Minh Vũ, còn Bùi Minh Vũ lại bởi vì anh. Thiệt ra, thủ phạm của tất cả mọi thứ chính là anh, toàn bộ chuyện này, đều đề nghị do mình anh gánh chịu mới phải. Nhưng chỉ gồm anh là chưa hẳn chịu của sự việc dày vò của lắp thêm kia. Nguyên nhân không bắt buộc là anh chứ? Anh thật sự không hề muốn thấy Thanh Thu bắt buộc chịu sự dày vò này. Mà lại bây giờ, tất cả đều sẽ muộn rồi, với biểu thị này của cô, chắc cô đã sử dụng thứ này thọ lắm rồi. Cảm nhận được khung hình cô không ngừng run rẩy, anh sợ làm cô hại nên êm ả dịu dàng hỏi: “Bắt đầu dùng là khi ở Ô khảm đúng không?” Cô khóc càng to, tuy nhiên không nói gì, nhưng mà lại khiến cho anh thấu hiểu điều này là việc thật. Một tay đám mạnh tay vào tường, tiếng kêu vang trời khiến Thanh Thu sững sờ, ánh nhìn nghi hoặc nhìn anh: “Thiên sứ, em ước ao thiên sứ, mau gửi em thiên sứ.” cửa lại được mở ra rồi, Bùi Minh Vũ đi rồi lại con quay lại, vào tay là niềm vui thiên sứ cơ mà Ngư Lạc Tuấn cho người mang mang đến tặng, ko kể cái này thì các loại thuốcphiện thông thường khác chẳng thể làm dịu cơn tức giận bứt kết thúc trong bạn cô. Anh hiểu rất rõ ràng cảm giác đau buồn đó sau thời điểm không dùng. Đưa mang lại Thanh Thu, cô nôn nóng chộp lấy, lúc này nhìn cô giống như một người sắp chết trôi mà vớ được phao cứu sinh vậy, tiếp đến thành thạo và gấp gáp sử dụng nó. Lê Minh Tùng âm thầm nhìn cô, anh biết hậu quả của bài toán cấm cô dùng sẽ khiến cho cô sống không bằng chết. Thong dong đứng dậy, eo của anh, những ngón tay anh toàn là máu, cơ mà anh lại ko cảm thấy đau khổ gì: “Bao lâu rồi?” Anh ý muốn Bùi Minh Vũ mang lại anh một câu trả lời chính xác. “Ngư Lạc Tuấn trộn chiếc thứ này vào vào cơm, từ ngày đầu tiên cô ấy cho Ô khảm đã bước đầu dùng rồi.” “Chết tiệt.” sắc đẹp mặt Lê Minh Tùng tím bầm, lại một cú đấm mạnh vào tường nữa, cú đấm này khiến Bùi Minh Vũ ngây người, lại nghe thấy anh nói: “Tại sao lại không nói tôi biết phần đa chuyện này sớm hơn?” “Cô ấy không thích anh cần lo lắng, cũng không thích để đàn trẻ biết chuyện này, cô ấy ước ao cai rồi, nhưng, đây không hẳn là loại thuốc phiện tầm thường, là thú vui thiên sứ nhưng Ngư Lạc Tuấn new pha chế, tôi đã làm rồi, rất khó khăn cai.” “Anh thử cai rồi?” Lê Minh Tùng liếc qua Bùi Minh Vũ, có chút ko tin. “Đúng vậy, tôi đang dần dùng, chỉ là thời hạn dùng ko lâu bởi Thanh Thu, từ ngày biết cô ấy bị nghiện tôi sẽ dùng, tôi... Cũng cần thiết cai được.” Cuối cùng, Bùi Minh Vũ cũng thừa nhận. “Không được, tuyệt nhất định yêu cầu cai, nhất định sẽ sở hữu được cách.” “Phương pháp pha chế đã khảo sát được khá khá rồi, chỉ bao gồm cách giải là không thể khảo sát được gì, tôi vẫn thử sử dụng thuốc, tác dụng rất không ổn, bắt buộc cai được.” Bùi Minh Vũ trực tiếp thắn nói. “Chính là vì cô ấy nhưng mà anh hút thứ này sao?” Lê Minh Tùng dịu giọng hỏi, vào nháy mắt cảm thấy một Bùi Minh Vũ trước mặt rất lớn thượng, Bùi Minh Vũ bởi vì Thanh Thu, quả thật chuyện gì cũng làm, điều này khiến anh bỗng nhiên có chút hổ thẹn. “Cũng chưa hẳn là vậy, tôi chỉ là không thích thứ này làm hại những người khác nữa.” Bùi Minh Vũ thì thầm hời hợt, cơ mà Lê Minh Tùng quen thuộc biết anh lâu như vậy, anh làm rõ tình cảm Bùi Minh Vũ giành cho Thanh Thu là hơn ai hết. Tình yêu mạnh mẽ như thủy triều, anh ta không khi nào rút lui. Cũng chính vì vậy mà mỗi lần nhìn thấy Bùi Minh Vũ với Thanh Thu ở lân cận nhau anh mới không kìm được sự nhức đớn, thế nào thì cũng không bỏ được cảm xúc đó. Khi hai người nói chuyện, Thanh Thu đang dùng xong xuôi thứ dung dịch độc kia, bây giờ đang mơ mơ màng màng ngửng đầu quan sát hai người bầy ông trước mặt, Lê Minh Tùng biết rồi, anh biết hết cả rồi.